Sáng Đà Lạt. Trong veo như một tấm kính vừa được lau sạch, chẳng chút bụi bặm của thời gian. Những con dốc uốn lượn, ngược phố trong gió, từng bước chân như nhón nhẹ trên bầu không khí se lạnh mà mềm mại, mơn man. Gió Đà Lạt không chỉ thổi qua vai áo, mà còn luồn vào từng ngóc ngách của ký ức, kéo về những khoảng trống vô hình mà ta ngỡ đã lãng quên.
Có lẽ, Đà Lạt là nơi đặc biệt để người ta đối diện với nỗi cô đơn. Không quá ồn ào như những thành phố lớn, nhưng cũng chẳng hoàn toàn tĩnh lặng. Gió cứ thổi qua, như lời giễu cợt ngọt ngào, nhắc nhở về những mảnh ký ức cũ kỹ, nơi từng có tiếng cười và ánh mắt ai đó, giờ chỉ còn lại dư âm nhè nhẹ.
Mùa se lạnh ở Đà Lạt không quá khắc nghiệt, mà vừa đủ để lòng người chậm lại. Dừng chân bên một quán cà phê nhỏ nép mình trong con hẻm, nhấp một ngụm cà phê đắng ngọt, nhìn gió đuổi nhau qua những ngọn thông. Có người ngồi im lặng bên cửa sổ, có người đọc một quyển sách cũ, và có những người không làm gì cả, chỉ để tâm hồn được phiêu lãng cùng gió.
Đà Lạt là thế. Không níu giữ, không hối thúc, chỉ dịu dàng gợi nhớ. Gợi nhớ những buổi sáng sớm cuộn mình trong chiếc khăn len, những con đường ngập sắc hoa dã quỳ, hay những chiều mưa bất chợt khiến ta phải trú tạm dưới mái hiên xa lạ. Gió mang đi hơi ấm, nhưng lại để lại trong lòng một chút chông chênh dễ chịu – cảm giác mà chỉ Đà Lạt mới có thể mang đến.
Và rồi, khi mặt trời lên, cái lạnh se sắt nhường chỗ cho chút ấm áp mỏng manh. Ta lại tiếp tục bước đi, qua những con dốc dài, qua những hàng thông reo, qua cả những khoảng trống ký ức. Đà Lạt, trong sự se lạnh ấy, chẳng phải là nơi để trốn chạy nỗi cô đơn, mà là nơi để ta học cách yêu thương chính mình giữa những cơn gió mùa hun hút.
-KENTRAN- Chàng trai ngông nghênh với nắng, với gió và những chuyến đi…
Để lại một bình luận