Cuộc sống nơi phố núi, với những buổi sáng mờ sương và đêm về se lạnh, khiến con người ta dễ trở nên trầm lắng và chiêm nghiệm hơn. Ở Đà Lạt, giữa nhịp sống chậm rãi, những khoảnh khắc ấm lòng lại càng dễ thấy và dễ cảm nhận.
Có những buổi chiều Đà Lạt chuyển mình đón cơn mưa bất chợt. Mây đen kéo đến che phủ cả vùng trời, tớ đứng lặng dưới mái hiên một quán nhỏ, loay hoay vì quên mang áo mưa. Bất ngờ, một người bạn dúi vào tay tớ chiếc áo mưa mỏng, chỉ bảo rằng: “Nhà cậu xa hơn, mặc đi kẻo ướt.” Khi tớ khoác áo lên, ngoảnh nhìn về phía sau, người bạn ấy đã chạy qua màn mưa, dáng người nhỏ bé giữa trời lạnh buốt. Đó là một trong những lần tớ cảm nhận rõ rệt rằng, lòng tốt không cần phải nói ra, nó chỉ cần được trao đi.

Những ngày ở Đà Lạt, tớ cũng chẳng thể quên buổi tối mưa bão hôm ấy. Chiếc xe cũ kỹ bất ngờ hỏng giữa đường. Tớ dắt xe qua những con dốc ướt đẫm, hy vọng tìm được một tiệm sửa xe còn mở cửa. Cuối cùng, tớ cũng thấy ánh đèn leo lét ở góc đường. Dẫu bác thợ sửa xe đã dọn đồ chuẩn bị nghỉ, nhưng khi nhìn thấy tớ, bác lại kiên nhẫn bày dụng cụ ra, sửa xe dưới cơn mưa rả rích. Mái che nhỏ chỉ đủ cho tớ đứng, còn bác thì ngồi hẳn xuống nền đất lạnh, áo đã thấm ướt nước mưa. Chiếc xe sửa xong lăn bánh về nhà, lòng tớ ngập tràn biết ơn và nhẹ nhõm, nhận ra rằng dù cuộc đời đôi khi lạnh lùng, vẫn luôn có những người sẵn lòng trao đi hơi ấm.
Hay những buổi sáng mùa đông, khi không khí lạnh tràn về ngõ nhỏ. Tớ co ro trong chiếc áo khoác mỏng, bất ngờ một cô bạn nắm lấy tay tớ, xoa nhẹ rồi thì thầm: “Tay cậu lạnh quá, để tay mình làm ấm.” Hai đứa cùng chia nhau hộp xôi còn nóng hổi, cùng cười khúc khích dưới gốc thông già. Những điều giản dị ấy, đôi khi làm tớ thấy lòng mình rộn ràng hơn bất cứ thứ gì khác.
Và tớ vẫn nhớ, có lần tớ than nhức đầu, chị gái đã gác lại việc học thi để nấu cháo, mua thuốc, chăm sóc tớ. Tớ vẫn thấy đôi mắt chị ánh lên sự lo lắng, dù chị chẳng nói lời nào. Đêm ấy, khi tớ ngủ say, chị vẫn thức khuya với đèn bàn nhấp nháy. Nhìn chị vất vả, tớ bỗng hối hận vì những lần cãi vã, những giận dỗi vô cớ.
Đà Lạt dường như đặc biệt hơn bởi những khoảnh khắc nhỏ bé như thế. Giữa cái lạnh thấu xương của mùa đông, người ta tìm thấy hơi ấm từ sự quan tâm, từ những ánh nhìn, những hành động nhỏ nhặt mà ý nghĩa.
Tớ tin rằng, hạnh phúc không phải là điều gì xa xỉ hay lớn lao. Nó nằm trong từng khoảnh khắc đời thường, trong cách ta đối xử với nhau bằng trái tim chân thành. Vì thế, dù cuộc sống có làm chúng ta “chai sạn” hay “lạnh lùng” hơn, hãy cứ giữ lấy niềm tin vào những điều tốt đẹp, bởi những khoảnh khắc ấm áp ấy sẽ mãi là ngọn lửa giúp ta vững bước trên hành trình của mình.
Viết cho những ngày ở Đà Lạt, khi tớ nhận ra mình đã nhận quá nhiều yêu thương từ cuộc sống này. 🌿
-KENTRAN- Chàng trai ngông nghênh với nắng, với gió và những chuyến đi …
Để lại một bình luận