Năm nay, tôi ở lại.
Không còn là một cuộc viếng thăm vội vã hay một lời hứa hẹn sẽ quay lại vào một ngày đẹp trời. Tôi ở lại để sống trọn vẹn trong mùa hoa, để lắng nghe Đà Lạt kể chuyện bằng những cánh Mai Anh Đào mong manh mà kiêu hãnh.
Mùa hoa này vẫn rực rỡ như bao mùa trước, nhưng tôi của năm nay đã khác. Không còn là kẻ đứng bên lề cuộc đời, lặng lẽ gom nhặt những khoảnh khắc đẹp để rồi mang theo như một niềm tiếc nuối. Tôi đi giữa những tán hoa bung nở, cảm nhận từng làn gió se lạnh vờn qua mái hiên quán cũ, lắng nghe tiếng gỗ kẽo kẹt dưới chân mình, và mỉm cười. Tất cả vẫn ở đây, dịu dàng như một thước phim quay chậm.

Những mùa Anh Đào đã đi qua, những người đã đến và rời đi, những buổi sớm mai đứng bên cửa quán nhìn nắng lấp lánh trên từng cánh hoa. Tôi từng nghĩ rằng mình phải giữ chặt lấy những ký ức ấy, như thể nếu buông tay, chúng sẽ tan biến vào hư vô. Nhưng hóa ra, ký ức không cần phải níu giữ. Nó sẽ luôn ở đó, len lỏi trong từng góc nhỏ của không gian này, trong từng giọt sương đọng trên mái hiên, trong mùi hương cỏ cây quẩn quanh mỗi sáng.
Tôi nhớ lần đầu tiên đặt chân đến Đà Lạt vào mùa Anh Đào. Khi đó, tôi còn trẻ, trái tim chưa từng trải qua quá nhiều mất mát. Tôi đi dọc theo những con đường ngập tràn sắc hồng, lòng ngây ngất như kẻ vừa bước vào một giấc mơ. Đà Lạt trong tôi khi ấy là những buổi sáng tinh khôi, không khí trong lành như có thể lọc sạch mọi muộn phiền. Là những ngày lang thang giữa phố núi, lặng nhìn dòng người qua lại, thả hồn vào những bản nhạc xưa vang lên từ quán cà phê nhỏ ven đường.
Rồi tôi rời đi. Mùa hoa trôi qua, năm tháng trôi qua. Tôi mang theo hình ảnh những cánh hoa rơi chậm rãi xuống lòng đường, mang theo cái chạm khẽ của làn gió lạnh, mang theo cả một thời thanh xuân đầy nhiệt huyết. Tôi nghĩ rằng sẽ sớm quay lại, nhưng rồi cuộc sống cứ thế cuốn tôi đi, hết công việc này đến kế hoạch khác.
Mãi đến nhiều năm sau, tôi mới có dịp trở lại. Đà Lạt vẫn thế, vẫn những con đường quanh co, vẫn những dốc nhỏ rợp bóng hoa. Nhưng tôi thì khác. Lần này, tôi không đến để tìm kiếm một điều gì đó đã mất, cũng không để luyến tiếc hay hoài niệm. Tôi trở lại để sống trọn vẹn với hiện tại, để cảm nhận từng khoảnh khắc mà không cần phải nghĩ về ngày mai.
Mùa Anh Đào năm nay vẫn đẹp đến nao lòng. Tôi đứng dưới gốc cây cũ trước quán, nơi từng là điểm dừng chân của bao lữ khách. Gió khẽ lay, những cánh hoa rơi xuống vai áo, nhẹ nhàng như một lời thì thầm của thời gian. Tôi nhớ lại những con người đã từng ghé qua nơi này, những câu chuyện đã được kể, những giấc mơ đã từng cháy bỏng. Nhưng thay vì bám víu vào quá khứ, tôi chỉ đơn giản là mỉm cười. Vì tôi biết, dù mọi thứ có thay đổi, những khoảnh khắc đẹp vẫn luôn ở đó, dịu dàng như những cánh hoa trong gió.
Có người từng hỏi tôi: “Liệu có thể quay lại những ngày xưa cũ không?” Tôi đã cười, lắc đầu. Quá khứ không thể quay lại, nhưng những điều đẹp đẽ trong quá khứ thì vẫn luôn sống mãi trong ta. Quan trọng là, ta có đủ dũng cảm để bước tiếp và yêu thương hiện tại hay không.
Tôi học cách yêu thương bằng một trái tim bình thản. Không phải là thứ tình yêu vồ vập muốn ôm trọn tất cả, mà là một sự trân trọng dịu dàng dành cho từng khoảnh khắc. Tôi học cách cảm nhận mọi thứ bằng cả tâm hồn mình, để khi mùa hoa trôi qua, tôi không còn tiếc nuối nữa.
Mùa Anh Đào rồi sẽ lại đến, như một vòng quay không đổi của đất trời. Nhưng năm nay, tôi không còn chờ đợi hay mong ngóng nữa. Tôi đã ở đây, đã sống trọn vẹn từng giây phút, đã để lòng mình hòa vào hương hoa và gió trời.
Và nếu có một ngày, bạn đặt chân đến nơi này, giữa mùa hoa rơi, hãy dừng lại một chút. Ngước nhìn lên tán cây rung rinh trong gió, hít một hơi thật sâu và để lòng mình chậm rãi. Vì ngay khoảnh khắc ấy, bạn đang sống – thật sự sống – trong một mùa Anh Đào rực rỡ nhất. 🌸
-KENTRAN- Chàng trai ngông nghênh với nắng, với gió và những chuyến đi…
Để lại một bình luận