Có những lúc, tôi tự hỏi mình, liệu nhạy cảm có phải là một món quà hay một gánh nặng? Những cảm xúc quá đỗi tinh tế đôi khi khiến tôi nhìn thấy những thứ không ai khác nhận ra, thấy trước những viễn cảnh không mấy tươi sáng, và đôi khi, cũng chính những cảm xúc ấy khiến tôi cảm thấy mình quá yếu mềm trước những điều tưởng chừng vô hại. Mỗi lời nói, mỗi hành động nhỏ của người khác cũng có thể khiến tôi tổn thương, và rồi, khi vết thương đó chưa lành, những nỗi đau cứ âm ỉ dai dẳng trong lòng.

Nhưng, tôi nhận ra rằng, sống quá nhạy cảm cũng chẳng dễ dàng gì. Đặc biệt là khi tôi vẫn bận lòng với những chuyện không thuộc về mình, khi những lo âu không ngừng xâm chiếm tâm trí, khi tôi quên mất rằng hạnh phúc thực sự chỉ tồn tại trong những khoảnh khắc hiện tại, chứ không phải là những điều đã qua hay những thứ mơ hồ trong tương lai.
Tôi vẫn đang học cách để bớt bận lòng, để tận hưởng những khoảnh khắc bình yên, dù là nhỏ bé. Có thể, một ngày nào đó, tôi sẽ hiểu rằng, hạnh phúc không phải là một đích đến mà là quá trình, là những giây phút tôi để lòng mình lắng đọng trong sự đơn giản, trong những điều nhỏ bé như ánh nắng xuyên qua những tán cây, hay những buổi chiều yên tĩnh nghe tiếng mưa rơi trên mái ngói cũ.
Đà Lạt dạy tôi nhiều lắm. Tôi đã học được cách tỉnh táo, cách buông bỏ những thứ không còn thuộc về mình, cách chấp nhận rằng không phải mọi thứ đều có thể giữ lại. Có những điều tôi cần phải bỏ đi để có thể sống tiếp, không phải vì tôi không yêu thương chúng, mà là vì tôi cần phải yêu thương chính mình nhiều hơn. Và điều đó có nghĩa là, đôi khi tôi phải làm điều mà tôi không muốn làm: từ bỏ, buông tay, dứt khoát rời xa những gì đã cũ.
Tôi cũng học được cách tha thứ, không chỉ cho người khác mà là cho chính mình. Đã có những lúc tôi cảm thấy tổn thương sâu sắc bởi những người mà tôi đã đặt hết niềm tin vào, nhưng tôi hiểu rằng, nếu cứ ôm mãi những tủi hờn đó, tôi chỉ tự làm mình tổn thương thêm mà thôi. Tha thứ là cách để tôi giải thoát, để không còn phải mang theo những gánh nặng quá khứ. Tha thứ là cách để tôi yêu thương mình hơn, để tôi có thể mở lòng đón nhận những điều mới mẻ, những cơ hội mới.
Còn quá khứ, tôi sẽ để nó ở lại, nơi những con phố cũ, nơi những ký ức mờ nhạt. Tôi không cần phải ôm lấy chúng nữa, không cần phải sống mãi trong những chuyện buồn đã qua. Thay vào đó, tôi sẽ sống cho mình, sống với những ngày tháng bình yên, thanh thản mà tôi đang có. Đà Lạt cho tôi thời gian để làm điều đó. Và tôi biết, khi tôi để lại quá khứ, khi tôi thôi bận lòng với những điều không thể thay đổi, tôi sẽ tìm thấy sự bình an trong chính mình.
Tôi mong mình sẽ luôn giữ lấy niềm tin vào cuộc sống, dù cho đôi khi trái tim này có đau, có tổn thương. Vì tôi hiểu, dù nhạy cảm thế nào, tôi vẫn luôn có thể bắt đầu lại, vẫn luôn có thể học cách yêu thương chính mình hơn nữa, và hơn hết, tôi có thể đón nhận tất cả những gì cuộc sống mang đến.
Gửi tôi, người đã học cách buông tay, học cách tha thứ, và học cách sống thật với chính mình.
Và tôi tin, tôi sẽ ổn.
-KENTRAN- Chàng trai ngông nghênh với nắng, với gió và những chuyến đi…
Để lại một bình luận